Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Cái giấc mơ của mình không mất. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Tự giác làm một số việc. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Tôi bảo: Chào chú. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Nhưng đây là một trận bóng. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Xôi em để trong lồng bàn. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.