Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Nhưng nước mắt không nghe tôi. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.
Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.