Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Nó vẫn còn hoang dã.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Chính nó làm bạn đau không ít. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Anh dạy em, biết, quay ngay. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Bác không thoát được ra đâu.