Ta thấy đã đủ ớn rồi. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Lại về nhà bác ôn thi.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.
Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Lại nói chuyện đi đá bóng. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.