Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ.