Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho phù hợp với bạn nhất. Ví dụ nếu nhà bạn có một khoảng sân vẫn thường là chỗ rượu trà lý tưởng, nhưng hôm nay thời tiết nóng bức oi nồng thì bạn nên chuyển vào trong nhà có quạt hay máy lạnh. Đặt câu hỏi như thế nào cũng là một bí quyết giao tiếp.
Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Bạn sẽ không bao giờ phải bất an hay hối tiếc. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh.
Để tránh việc này, ta chỉ nên nói về những điều mà ta biết rõ. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Jim trông thấy tín hiệu.
Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Chính nhờ điều này ông đã gây một ấn tượng mạnh. Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác.
Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ. Trong khi chờ đợi, mời các bạn nghe một vài bản nhạc. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng.
Nên nói những gì? Hãy kể về những kỷ niệm, những ký ức còn đọng lại về người quá cố. Tóm lại mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Lúc đó quả thật tôi mừng đến nỗi hai tai cứ ù đi.
Vì sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng vấn có thể là một nỗi đáng sợ. Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không. Sau khi tin đến tai thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Irving Cohen, thầy đã gọi điện thoại đến nhà Moppo và dĩ nhiên số điện thoại này không liên lạc được.
Nhưng nói chung, hãy hết sức thận trọng. Tôi nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả. Chính vì vậy mà anh được mời lên chương trình rất nhiều lần.
Nên nhớ con người thường có cái tính trời phú là luôn thích nói về những vấn đề của mình hơn là của người khác! Một cái răng sâu của bạn thì dĩ nhiên làm bạn đau đớn, nhức nhối hơn nhiều so với một nạn đói kém bên xứ người. Có thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh của dân tộc. Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp chọt một cái gì đó.
Nhưng giờ đây khi nói Miễn bình luận, người ta sẽ nghĩ ngay rằng bạn có vấn đề. Nếu nó thua thì xem như tôi cháy túi. Những công ty thành công, cũng giống như những con người thành công, thường rất thích nói về những thành tích to lớn của mình.