Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Có lẽ là phim hình sự.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Nhưng lí trí không cho phép. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.
Vẫn chứng nào tật nấy. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.