Nháy: Chiều đi đá bóng. Mệt và không thích thú. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Ngại nói là ta mất xe. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
- Ông còn lo xa hơn tôi. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Dù biết là tạm thời thôi. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.