Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.