Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Tôi về, cũng đỡ in ít. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Tôi vẫn không nói lời nào… Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.