Năm 1922, sau hai thế kỷ oán thù, dân Thổ Nhĩ Kỳ quyết xua đuổi những kiều dân Hy Lạp ra khỏi nước, Mustapha Kémal hô hào quân lính". Những ai đã gặp Tổng thống Théodore Roosevelt đều ngạc nhiên về sự biết nhiều, hiểu rộng của ông. Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe để thành công đâu.
Mười một ngày sau, ông đau phổi mà chết tại một nhà ga. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy.
" "Ba muốn cho con mau lớn. Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước Pháp. Cho nên tôi muốn rằng ngày mai các anh lại.
Lần sau, chúng ta có bắt buộc phải làm công việc đáng ghét là đuổi một người ở hay một người làm công thì ta nên nhớ điều đó. Mới đầu, viên thu thuế tỏ uy quyền của ông một cách ồn ào. Tôi muốn xin ông giúp tôi như vầy: 1.
Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Rất ít người xét đoán một cách hoàn toàn khách quan và sáng suốt.
Có lẽ nó sẽ khá hơn". "Mới trông thấy tôi, ông Mahomey nói, ông S. Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này:
Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?". Mười chín thế kỷ trước, Đức Giê-su nói: "Con hãy mau mau theo ý kiến đối thủ của con đi". Al Smith cũng như Charles Schwab, như Platt, biết rõ năng lực vô biên của sự khêu gợi tức khí.
Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Tại sao ta thương loài chó? Tại chúng tung tăng, vui mừng đón rước ta, làm cho ta vui lòng khi thấy chúng. Phải, bạn có lý lắm, ngàn lần có lý trong khi bạn hăng hái chứng minh đề nghị của bạn.
Tới mỗi tỉnh, ông đãi các cử tri một bữa cơm trưa hay cơm tối, đem hết tâm can mà bày tỏ thiệt hơn với họ, đoạn chạy biến qua tỉnh khác. Mình vẫn thích giúp kẻ khác. ", "Đây là vài việc xảy ra mà tôi mong rằng các ngài đừng bỏ qua.
Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Dù sao đi nữa, từ bữa cô ta cho tôi tin rằng tôi có "giác quan về tiết điệu" thì tôi khiêu vũ khá hơn trước nhiều. Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày. Không những ông bằng lòng cho chúng tôi những chi tiết muốn biết mà còn nghe lời khuyên của tôi, giao phiếu của ông cho ngân hàng chúng tôi quản lý nữa.