Vì thế, ông tuyên bố rằng ông mới là nhà phát minh thực sự của máy điện thoại. Hiện nay, ở độ tuổi 78 bạn vẫn có thể bắt gặp bà làm việc rất muộn ở văn phòng trên đường Pioneer, thành phố Mandaluyung, Philippines. Con gái của người đứng đầu đất nước Myanmar, tướng Aung san đã bị ám sát khi cô chỉ mới 2 tuổi.
Điều này nhắc tôi nhớ đến một lần đối thoại với một doanh nhân lớn tuổi thành đạt lúc tôi vừa bắt đầu tham gia thương trường. Bạn sẽ không phải là người đầu tiên trên thế giới nếm trải điều đó đâu. Trong nỗi tuyệt vọng,ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một cái tương tự,rồi một chiếc khác,một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa.
Dường như có rất nhiều người thua cuộc như thế trên thế giới và họ có thể thoát khỏi những lời gièm pha. Ông là người sáng lập ra nhật báo « Murasoli » và viết hơn 100 quyển sách về các đề tài lịc sủ,xã hội và văn học. Để ông được đến trường , chị gái 13 tuổi của ông bị bán lam gái ,mại dâm.
Xin hãy lưu ý rằng chấp nhận mạo hiểm không có nghĩa là ta phải liều lĩnh một cách dại dột. ! Có nghĩa là lại mất thêm 3 hay 4 năm nữa. Khi kết thúc buổi hội thảo, tôi đã trở thành một người khác.
Năm 1988, ông viết quyển “Lược sử thời gian” (A Brief History of time) quyển sách được dịch ra hơn 22 thứ tiếng và bán ra hơn 10 triệu bản trên khắp thế giới. Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ? Ông cũng viết lời thoại cho 70 bộ phim của Tamil .
Và khi tôi hỏi cô tại sao cô không thể đạt được 500. Khi một người đàn ông nỗ lực kiếm “tiền” mang về nhà ,hầu như anh ta không có “thời gian” ở nhà nữa. Trong vòng 6 năm tiểu học, ông giành được hơn 80 giải thưởng.
Nếu tìm được việc, bạn là người thành công. Tôi không muốn làm một kẻ thất bại nên tôi đã làm việc lên gấp 10 lần”. Lúc đến lượt tôi nói, đầu tôi tự dưng TRỐNG RỖNG! Và đúng là tôi đã cảm thấy hai đầu gối mình run lên! Tôi không thể nhớ nổi hôm đó tôi đã lầm bầm những gì.
Đứa bé đó mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm thấy được gọi là “familial dysautonomia” (mất tự chủ). Chung quy tất cả những điều trên đều dẫn đến câu hỏi: bạn đang cạnh tranh với ai? Ta không nên cạnh tranh với những người khác, ta nên chung sức với họ và cạnh tranh với bản thân chúng ta. Những lần khó khăn,rủi ro chán nản ,đau khổ sẽ rén luyện bạn cũng như lửa luyện vàng .
Ông đi ăn xin ngay cả trời bão hay những đêm giá lạnh để gia đình sống sót . Mỗi ngày sau khi tan học, tôi chẳng còn muốn về nhà, mà lại la cà đó đây với lũ bạn, đùa giỡn và đánh bạc…. Như đã hứa, ông đã trở về giải phóng Philippin khỏi sự thống trị của Nhật bản trong chiến tranh thế giới thứ 2.
Mặt khác, nếu bạn quan sát một người hạnh phúc và thành công thực sự thì bạn sẽ luôn cảm thấy rằng người ấy rất lịch thiệp, ân cần và quan tâm đến người khác hơn cả bản thân. “Bậc thang không bao giờ dành để nghỉ ngơi mà là để giữ cho bước chân của một người đủ dài để anh ta có thể đạt đến nới khác cao hơn. Hầu hết chúng ta chỉ căm ghét sự khó khăn hay đau khổ.