Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Có lẽ mình nên im lặng. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Âm thanh lắng hẳn đi.
Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.