Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.
Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.
Em gọi mãi không dậy. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Ta đâu ham hố thắng thua.
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.