Ta đã già rồi, mà người già thường không hẹp hòi gì trong việc truyền lại những hiểu biết của mình cho người khác, nhất là đối với những chàng thanh niên đã đến tuổi khôn ngoan, chín chắn như cháu. Dạy anh ta làm việc đã khó, nhưng làm thế nào để uốn nắn tư tưởng, điều chỉnh những thói quen ăn chơi, tiêu xài phung phí của anh ta lại càng khó hơn. - Ông của cháu là một người không làm ta thất vọng bao giờ.
Ta cũng nghe nói Arkad là người giàu nhất tại Babylon. Đối với vấn đề này, không ai có thể làm thay Arkad được. Tôi thì không né tr.
Ngoài ra, ông còn thấy bọn quản nô chửi bới và dùng cây roi quất thẳng tay vào những tấm lưng trần giơ xương của đoàn người khổ sai, nếu họ bước đi chậm chạp hoặc không giữ được hàng. Ông vô cùng xúc động và không cầm được nước mắt. Nay ta đã già rồi mà những đứa con trai của ta chỉ biết tiêu pha, chứ không hề có ý muốn làm ra tiền.
- Đồ ngốc nghếch, anh chẳng hiểu gì hết. Công việc cũng tạo ra nhiều của cải giá trị, tạo điều kiện cho ông cháu làm những công việc có ích cho xã hội và được mọi người kính trọng. - Dạ thưa bệ hạ! Điều đó cùng với lòng ham thích làm giàu của hạ thần nữa ạ!
- Giàu đến thế kia ư! – Bansir sửng sốt. Này bạn thân ơi, thấy bạn làm lụng rất nhọc nhằn, tôi cũng muốn giúp đỡ bạn lắm. Điều này cũng đã chấm dứt tình bạn của bò và lừa".
Sự đảm bảo này dựa trên những nỗ lực làm việc của người vay tiền. - Anh có một mong ước rất tốt đẹp khiến tôi rất thán phục. - Ông cháu vẫn thường nói về ông, nhưng không bao giờ hé lộ điều này.
Nếu bây giờ chúng ăn, chúng sẽ như thế nào nhỉ? Chúng sẽ đánh nhau bất kể sống chết để tranh giành miếng ăn mà không cần biết tới ngày mai sẽ như thế nào. - Á! Tarkad đây rồi, tôi đã nhiều lần đi tìm cậu để đòi một đồng và hai hào bạc mà cậu đã mượn tôi trước đây. Anh rất đói nhưng không dám bước vào một hàng ăn nào vì anh biết, ở đây họ không bao giờ bán chịu cho bất cứ ai, dù chỉ là số tiền nhỏ cho một cốc rượu nhạt.
Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt! - Vậy thì bây giờ cậu hãy chứng minh điều đó đi. Lúc đó, đầu óc bị cạo trọc và mặc quần áo tù nhân nên trông tôi không khác gì những người nô lệ.
Bà vợ của tôi vô cùng sung sướng. - Mày là một tên làm mướn biết điều đấy! Nhưng thôi, ta chấp nhận, xem đây như là một cuộc thương lượng có lợi cho cả đôi bên. Khi người con được hai mươi tuổi, người nông dân đến gặp người vay tiền để hỏi thăm số tiền của mình.
Nhớ đừng uống hết nước và ăn hết thức ăn trước khi về đến xứ sở của cậu đấy! Cách tốt nhất là anh hãy trở thành một người cho vay vàng, giống như tôi vậy. - Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại.