Quy tắc 2: Hết sức lo tận thiện, rồi giương cây dù cũ của bạn lên, mặc cho trận mưa chỉ trích chảy xuống sau lưng bạn. Tôi theo đúng chương trình này trong khoảng ba tháng, thành thử tôi đã bỏ được tật hay lo, sau đó trở lại làm việc bảy tám giờ như đời sống cũ. Một trong những nhà bệnh thần kinh danh tiếng nhất ở Anh, ông J.
Cho nên tôi thích cuốn How to stop worring mà chúng tôi dịch là Quẳng gánh lo đi hơn. Vì vậy mà tôi rất mang ơn tác giả, viết một bài Tựa tôi lấy làm đắc ý để giới thiệu với độc giả, và cuối bài, đề: Họ là những người Anh đầu tiên tới Nam cực.
Còn những người đọc đến thì phần đông cũng coi là câu chuyện phiếm hay khôi hài, chẳng có gì là thâm độc. Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc".
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Nhờ vậy, ngày đầu bà ta đã kha khá. Những vật này đều giúp tôi sống một đời sống phong phú, đầy đủ sung sướng.
Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui. Bác sĩ biết rằng có giảng giải lý luận cũng chỉ hại thêm, nên ông bảo y: "Nếu ông nhất quyết muốn tự tử thì ông cũng nên tự tử một cách anh hùng chứ! Ông chạy ra chung quanh những căn phố này cho tới khi nào mệt quá mà lăn ra chết thì thôi". Cách đây mấy năm, khi tới một vùng hẻo lánh miền Floride, tôi đã làm quen với một trại chủ.
Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác. Những lúc ấy ta phải lựa lấy một trong hai đường sau này: hoặc nhận tình thế đó mà tự thay đổi cách sống cho thích hợp hoặc chống cự lại để rồi hại sức khoẻ và sau cùng mang lấy bịnh thần kinh.
Suốt đời tôi chỉ tìm cách làm vui lòng mọi người". Lần cuối cùng gặp tôi, bà đã 70 tuổi. Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được.
Trong một thời gian ngắn, tôi sống nhờ một gia đình nghèo trong tỉnh. Ngày hôm nay tôi sung sướng. Không một mỹ viện nào ở thế gian lại có thể chữa những bộ mặt này, trừ một trái tim đầy hỉ xả, đầy tình thương yêu nhân loại.
Vậy mà hồi trước có lần ông tính giải nghệ, chịu nhận là thất bại, cho đến khi ông phân tích được nỗi khó khăn thẳng tiến trên đường thành công. Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung. Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở.
Có bà kia, tính nóng như lửa, cau có như người có bệnh và làm phách vô song, nên chẳng có lấy một người bạn. Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao". Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin.