Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.
Rất nhiều người quen đến thăm. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Để sống cho xong đời. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Tiếp theo thì còn tùy. Rồi lại đây ngủ bên em.
Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.