Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Khi mà tôi lạc loài. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Đừng nhầm bạn với tôi. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Cái đó phải tự do chứ ạ.