Chả phải bổn phận gì. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Hoàn toàn không ngái ngủ.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Ông lão giật thót mình: Ấm! Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.