Và có lẽ cả hướng thiện. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Như một con rết hoặc như một con rắn.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.