Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.
Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Chính nó làm bạn đau không ít. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Mọi người còn lo cho bác nữa. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.