Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Nói chung là tốn thời giờ.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Những hình ảnh đã nguội. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Không, tôi không cần biết.
Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.