Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy. Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Nên nói những gì? Hãy kể về những kỷ niệm, những ký ức còn đọng lại về người quá cố.
Riêng đối với tôi thì thế là ổn, chỉ cần nói được đôi ba câu ngớ ngẩn đó thôi cũng giúp tôi bình tĩnh và tự tin trở lại. Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả. - Thương gia dầu ô liu, doanh nghiệp ngành mì ống, nhân viên FBI… Đủ cả! Tốt hơn hết hãy để tất cả chìm trong bóng tối.
Không có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm không. George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Để hòa hợp với khán giả, bạn phải hiểu biết một phần nào đó về họ.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Quả thật đây không phải là lúc lý tưởng để bắt đầu nghề kinh doanh. Anh là người khách luôn cung cấp cho chúng tôi những tin tức nóng bỏng và hấp dẫn, với những lời bình luận, nhận xét xác đáng nhất.
Mặt khác nếu công ty đó đang từng bước phát triển, bạn có thể hỏi: Công ty sẽ phát triển theo chiều hướng nào? Ban giám đốc sẽ thực hiện những chiến lược gì? Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều này khiến người ta rất khó chịu). Boom-Boom rất hài lòng, ông ta chờ tôi ở xe và nhìn tôi với đôi mắt nhấp nháy: Chào chàng trai! Anh tuyệt lắm!
Tôi tôn trọng tất cả các vị khách của tôi, tất cả mọi người, từ tổng thống, các bộ trưởng đến các vận động viên thể thao, đến những người bình thường… Bạn sẽ không bao giờ nói chuyện thành công một khi người ta nghĩ rằng bạn không quan tâm đến lời nói của họ, tức không tôn trọng họ. Rồi tiếp sau đó là một loạt những âm thanh hỗn loạn. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.
Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp kỳ quái nhất được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt. Anh dẫn chương trình.
Chúng ta đã thật sự mất cô ấy thì cũng đã đủ. Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh. Tỏ ra một chút khẩn cấp và chẳng có ai nỡ giữ bạn lại đâu! Khi quay lại, bạn có thể bắt đầu một câu chuyện khác với một người nào đó.
Lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, tôi thấy Jim ngồi lên ghế bành còn té lên té xuống. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Đặt câu hỏi như thế nào cũng là một bí quyết giao tiếp.
Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí. Nhưng thật không nên chút nào nếu quá nhún nhường, quá hạ mình, hay cứ nịnh hót sếp. Những khán giả Do Thái cho là vị khách này nói chuyện quá sáo, họ không thích nịnh hót như vậy.