Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Tôi muốn thử những cách khác. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Xung quanh chỉ có đổ nát. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.