Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Bạn cần trả công và cả tự do. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.