Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Hai là bạn viết cái chuyện này. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Bác không rõ cháu đi đâu. Cô gái bảo: Không. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.