Nhưng bác ta không tin. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.
Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Ông anh cũng làm theo.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Chuông điện thoại reo. Tự giác làm một số việc.
Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.