Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Cô gái bảo: Vô duyên.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Dù không bao giờ có tận cùng.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Cuốn sách thì vớ vẩn. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.