Lúc này trời đang tối dần. - Tất nhiên ta biết mi là ai. Khi Nott leo lên được đỉnh núi thì anh thấy thần Ston đang nói chuyện với một con chim mười hai cánh.
Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: "Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa". Biết đâu chàng có thể giúp bà được một chút gì đó. Đừng có đánh thức những bông hoa ly của ta nữa!
Thực sự cuốn sách đã truyền cho chúng tôi một niềm cảm hứng rất đặc biệt - mọi người đã thao thức biên tập và thiết kế sao cho thật đẹp và mong sao cuốn sách tuyệt vời này sớm đến tay các bạn. Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường.
Tay chàng rớm máu và dính đầy đất. Đừng làm mất thì giờ của ta. May mắn phải do chính người đó tạo ra.
Chúng mau chóng tàn lụi như những hạt giống được rơi xuống sa mạc khô cằn. Chàng cảm thấy sung sướng và tự hào về mình. Mặt trời đã lên đỉnh đầu rọi thẳng xuống khu đất.
Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột : - Dĩ nhiên rồi! Còn ai khác hơn là Sequoia nữa đây. Trái với điều mà mọi người vẫn thường nghĩ, ta không ban phát sự may mắn một cách ngẫu nhiên.
Tôi làm việc hầu như không nghỉ, ngày cũng như đêm lẫn cuối tuần và ngày nghỉ. Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi.
Bí Mật của May Mắn kể về một câu chuyện đầy cảm động giữa hai ông già, Max và Jim, khi họ tình cờ gặp nhau ở công viên trong tâm sau 50 năm xa cách. Thật vậy, những người mong muốn có may mắn luôn tin rằng họ có thể tìm thấy nó dễ dàng mà không phải mất nhiều công sức gì. Ngươi không thấy rằng tất cả lượng nước mà ta phân phối cho khu rừng Mê Hoặc là do ngấm qua lòng đất hay sao? Nước của ta không chảy thành sông hay suối, nó ngấm từ bờ hồ tới mọi ngóc ngách trong khu rừng Mê Hoặc.
Ta đâu có làm gì cho anh. Có thể anh sẽ gặp may thì sao! Có lẽ là cả hai đều đúng.
Trong mười năm liên tục, tôi luôn tái đầu tư những gì mình đã có được. - Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Thảo nào mà mọi cư dân trong khu rừng này đều coi anh là một tên ngốc, mất không biết bao nhiêu thì giờ để tìm kiếm một cây bốn lá sẽ không bao giờ mọc lên ở đây.