Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. 18 tuổi là được tự do. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Bác ta không tin đâu. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.