Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Tôi chưa làm thế bao giờ. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Chẳng có gì để thấy xót thương.
Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Khoảng cách vô hình. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Cậu ấy là người tốt.