Chúng ta tự bào chữa rằng như vậy lâu quá, mà công việc ta bề bộn quá. Tôi đã cho ông ta hay rằng có muốn dọn đi thì phải đóng ngay mấy tháng nhà cho hết hạn, không có, tôi sẽ đưa ra tòa liền. Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.
Phương pháp của ông ra sao? Ông có bao giờ nói với người láng giềng của ông rằng họ lầm không? Không, kẻ khác kia chứ ông thì tuyệt nhiên không, ông không vụng dại như vậy. Nếu bạn muốn cấm con bạn hút thuốc chẳng hạn, đừng thuyết pháp với nó, đừng bảo nó: "Ba muốn thế này, ba muốn thế khác". Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"! Các ông ấy nói có lẽ đúng.
ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?. Trong ba năm trời, ông giữ được trong gánh hát của ông Chaliapine, một danh ca đã làm cho các khán giả sang trọng ở rạp Metropoitan Opéra phải say mê về giọng trầm trầm tuyệt thú của va. Nó ở trong kịch Hamlet, hồi V, màn II.
Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu. Trong những vấn đề quan trọng nhất. Trong số người làm công Trung Hoa, vất vả dưới ánh nắng thiêu người, đổi chén mồ hôi lấy 7 xu mỗi ngày, tôi đã từng thấy nhiều nét mặt vui tươi, như trên mặt các phú ông ở Nữu Ước.
Sau cùng, ông nói về đời tư của ông, và kể lể cả tâm sự về nỗi buồn bực trong gia đình ông nữa. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!.
Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy. Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết". Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ.
Chúng tôi định lập một hội đồng để xem xét có nên tái bản cuốn tổng mục đó chăng, và xin ông vui lòng nhận chân trong hội đồng đó cùng với 49 vị kiến trúc sư trong các miền khác, để giúp ý kiến chúng tôi. Làm cho y tin rằng chính y quyết định chớ không phải ta xúi y. Disraeli, một trong những nhà cầm quyền quan trọng nhất bên Anh, thích tuyên bố cho mọi người hay rằng ông mang ơn bà vợ bé nhỏ của ông rất nhiều.
Nhưng tôi không phải cho ông hay rằng ông đã làm vài điều mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Khi ông Amsel trở lại thăm nhà doanh nghiệp, ông vội nói ngay: Tánh tò mò của bà bị kích thích.
Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình. Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi. Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.
Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn.