Khách đã tới cửa rồi, không sao thay kịp nữa. Tôi lại nghĩ rằng người ta trả lương cũng chỉ để tôi làm công việc ấy. Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng.
Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Ông thân ông làm chủ một tiệm giặt ủi nên cho con giúp việc và hy vọng con mình sẽ rành nghề. Lần này tôi tự nhủ: "Mày phải là thằng cha Dale Carnegie với tất cả những lỗi lầm và kém cỏi của nó.
Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa. Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn. "Ít lâu sau khi sung vào đội canh phòng bờ biển, tôi bị đưa tới một nơi nguy hiểm nhất trên bờ Đại Tây dương.
Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy. Kiếm thêm cách nào? Thì tìm xem thiên hạ có cần gấp vật gì mà hiện nay chưa được cung cấp đủ không? Đó là cách của bà Nellie Speer ở Nữu Ước. Thế mà họ phải vận những thùng chứa một tấn thuốc nổ T.
Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín. Hồi đó, tại miền trung Tiểu bang Mississipi, người ta đồn rằng những người Đức đã gieo rắc mầm nổi loạn trong đám dân chúng da đen. Bà bắt đầu làm ăn với vài đồng bạc vốn và một cái lò.
Vậy mà phần đông chúng ta hành động ra sao? Ông Thomas Edison đã rất nghiêm trang nói rằng: "Loài người tìm đủ cách để tránh sao cho khỏi mất công nghĩ - cho nên chúng ta dù có chịu hành động như những con chó săn chim, nghĩa là chỉ chạy theo những sự kiện nào chống đỡ cho ý của ta đã nghĩ rồi, và bỏ quên những sự kiện khác đi! Chúng ta chỉ dùng những sự kiện nào biện hộ cho hành động của chúng ta, những sự kiện nào hợp với nghĩa, ý muốn của ta và bào chữa cho những định kiến của ta thôi. Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc? Y có mang ơn ông không? Có, nhưng không lâu.
Habien ở dưỡng đường Mayo. Cố nhiến, đó là một bạt tay vào lòng tự phụ của chàng. Sự cấu tạo nên ta thực "bí hiểm và kinh dị" thay!
Ông già nằm liệt giường ấy làm cách nào mà sung sướng như vậy? Bạn thử đoán xem. Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J. Sau một ngày mê mẩn, tôi cùng với ba tôi đi đến khuya [38], lại phải đi ngưa khoảng bảy cây số nữa mới tới trại.
Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi. Trong chiến tranh vừa rồi, các nhà chỉ huy tối cao của quân đội ta luôn luôn dự tính cho ngày mai và cả những ngày còn xa hơn nữa, nhưng họ không bao giờ vì vậy mà ưu tư cả. Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm".
Viên y sĩ nhà nước đến khám nghiệm tử thi, tuyên bố ông đứt mạch máu vì "thịnh nộ". Đây là hai trang đó: Đau đơn quá, ông không chịu nổi.