Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Còn quá nhiều điều để viết.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Mọi thứ đều không mới. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.