Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Không hút là không hút.
Cô không dám nhìn vào ai. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Bác không rõ cháu đi đâu.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Bởi cô ta làm giáo viên.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.