Thôi, năm nghìn đi ạ. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Sai là vô trách nhiệm. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Cháu nó đang bị đau cơ.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Bạn ghét sự đợi chờ. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Bây giờ là 12h26 đêm. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
Nó tan chảy, tan chảy. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Người bảo đời là một bát sơri.