Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Tại sao bà không bắt trước bà ấy, nếu bà có cảm tưởng đã lấy phải một ông chồng độc tài, tàn bạo? Có thể bà sẽ nhận thấy những "đức tính" của ông và sự tự nhủ rằng: "Chồng mình thế mà khá đáo để". Và khi tôi quay lại thì thường thấy người kia vuốt ve, ngắm nghía nó.
Gặp việc khó khăn, viết ngay bốn câu hỏi sau này rồi giải quyết: Họ biết soạn những điệu nhạc và lời ca vui vẻ mà họ không biết chút gì về cách gây hạnh phúc cho đời họ. Chúng ta học bằng cách hành.
Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố. Port, nhà bỉnh bút chuyên môn vấn đề tài chính ở báo New York Post, viết trong mục "Nhật ký gia đình" như vầy: "Nhưng mươi lăm ngàn Mỹ kim ở trong tay một người đàn bà, trung bình không đầy bảy tám năm đã hết nhẵn". Nhưng người ta có theo luật ấy không? Không.
Không có ai dơ tay cả. Sau cùng tôi "tốp đợi". Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát.
Tôi rán tím cách cho bớt lỗ. Bài này kể lại kinh nghiệm của một người đàn bà khó nhọc mới tìm thấy được rằng: "không thể sống không có Trời được". Tập quán 3: Khi gặp một vấn đề, nếu có đủ sự kiện giải quyết rồi thì phải giải quyết ngay đi, đừng hẹn tới mai
Ông phải đem hết tâm lực ra và soạn bài sao vừa vui vừa bổ ích thì mới hòng giữ họ lâu và mình có đủ tiền độ nhật. Không, câu kinh đó chỉ cầu xin được cơm ăn cho đủ từng ngày mà thôi. Phải, chứng đau tim là một nguyên nhân chính, khiến bác sĩ Alexis Carrel thốt ra câu này: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".
Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler. Ví dụ anh có phải đóng cửa đi nữa, thì đã sao chưa? Anh sẽ mở lại khi có công việc. Kết quả? Thì đây, ông giật được hết những danh dự trong các lớp ông theo và thành một thần đồng ở Nữu Ước Đại học đường.
Vậy ông có trở nên một người uy thế nhất và được thương yêu nhất ở Châu Mỹ từ trước tới nay, thiệt cũng chẳng lạ gì! 835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa. Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích.
Tại trường, tôi không giỡn với các bạn, cả trong giờ thể thao nữa. Vậy muốn trừ tật lo lắng xin bạn theo nguyên tắc thứ nhất này: Một khi đã quyết định kỹ lưỡng rồi thì hành động liền.
Vài năm trước, một thanh niên tên Robert Hutchins vừa đi làm - khi làm bồi, khi đốn củi, khi dạy tư, khi bán hàng ở một tiệm cắt áo - vừa học, mà giật được bằng cấp của Đại học Yale và tám năm sau được làm hiệu trưởng trường Đại học Chicago, lớn vào bậc thứ tư ở Mỹ. Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Năm 1931, trong một vụ cãi, ông kiếm một triệu Mỹ kim trả hết một lần - có lẽ cổ kim chưa có một vị luật sư nào thù lao nhiều đến thế.