Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Phải tập trung vào học.
Những thứ đáng ghét nhất. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Hoặc lúc phấn khích. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.