Bây giờ là 12h26 đêm. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.