Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào?
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: - Ôi, đẹp quá! - Vợ anh thốt lên khi nhận bó hoa tươi thắm và cái ôm thật chặt của anh.
Một lần nữa, khi về đến văn phòng anh viết ngay lên tấm bảng trắng của mình: Nếu tớ làm thế thì đã tiết kiệm cho Jessica rất nhiều thời gian và công sức. - Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Sau khi tốt nghiệp, họ lại tiếp tục làm mọi người ngạc nhiên đến thú vị khi lập gia đình với hai chị em sinh đôi trong cùng một lễ cưới đôi. Khi đọc bản báo cáo của Jessica, anh gần như choáng váng.
Đặc tính cơ bản của con người là "Chúng ta luôn sẵn sàng đón nhận những điều mới lạ và khó khăn hơn nếu trước đó ta đã đạt được một số thành công nhất định". James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó.
Bằng cách đó, ta sẽ cảm thấy tự tin hơn. Họ rất phấn khởi và hào hứng đón nhận những kinh nghiệm mà tôi đã chia sẻ qua những buổi nói chuyện. - Đó cũng có thể là một lựa chọn.
Suốt mười lăm năm qua, nhờ làm công việc huấn luyện và đào tạo các nhà quản lý, nhằm giúp họ phát huy tối đa năng lực của bản thân, tôi có dịp được gặp gỡ với những người đến từ nhiều ngành nghề khác nhau, nhu cầu và mục tiêu của mỗi người cũng rất khác nhau. Và, thật ra tớ cũng đã gặp một chuyện tương tự như thế này. Jennifer đã lặp lại rất chính xác, cho nên tớ biết là cô ấy hoàn toàn hiểu mình đang làm gì.
Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!". Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả".
- Chẳng có lý do gì mà cậu phải làm lại từ đầu cả. James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực". James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không.
Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.