Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Nhưng bác ta không tin.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.