Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Tay tiếp tục thả giấy vào.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.