Họ nào có tội tình gì. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Và ta bị ức chế liên tục.
Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Màu mận đương độ chín.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Về trả vay, cho nhận. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Thứ mà tôi hay bẻ bai. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Ông cụ rất phấn chấn. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Khán giả sôi động phết. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.