Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Mà bác thì dùng toàn công thức. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Gặp ở rất nhiều nơi. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.
Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Cái nồi inox đen sì. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Mẹ, tôi và một người quen. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Giấc mơ cũ rồi mà.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Đúng là chuyện thường.
Không ngủ cũng phải nằm. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.