Steinmetz là một thiên tài bậc nhất về điện học, nhưng hoàn toàn bất tài trong công việc chỉ huy một phòng kế toán. Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công". Ba ngày sau, ông lại cho ông Parsons hay là ông miễn cho số thuế đó như lời ông Parsons xin.
Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi. Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Kinley dùng năm 1896; khi ông dự bị cuộc vận động tuyển cử của ông để làm Tổng thống.
Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó. Một nhà quảng cáo chuyên môn đã nghiệm rằng, một tủ kính bày hàng đương chuyển động mà ngừng lại thì số người đứng coi rút mất tám chục phần trăm.
Có khi thấy được sự phản động hiện ra ngoài nữa, tất cả cơ thể chống cự lại, không chịu có thái độ "bằng lòng". Một trong những sự giải trí mà tôi ưa nhất, là bách bộ hoặc cưỡi ngựa dạo chơi trong khu rừng gần nhà tôi. Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm.
Buổi tối, vẫn điệu đó. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à.
"Chúng tôi muốn cho khách hàng biết rõ tất cả tình hình những sở vô tuyến điện. Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền. Trong nhiều trường hợp, một bài như vậy cần lắm.
Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi. Như vậy chẳng hơn ư? Công việc hầu khách thật là hoàn toàn.
Bạn coi hai cặp gặp nhau ngoài đường: hai người đàn ông họ chỉ ngó nhau thôi, còn hai người đàn bà thì ngắm nghía tỉ mỉ quần áo, trang sức của nhau. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó. Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Garfield ứng cử Tổng thống, cậu viết thư hỏi có phải hồi thiếu thời đại tướng đã làm nghề kéo ghe trên kinh để độ nhật không? Và Garfield trả lời cậu.
Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà. Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải". Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới.