Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Bạn chưa làm được gì cho họ. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.