Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Nó tan chảy, tan chảy. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.
Mực thước và tự nhiên. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Một con lươn thì chính xác hơn. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Cái giấc mơ của mình không mất.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.