Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Một kẻ lạc loài vô cảm. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Thích làm cả cái mình không thích. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.