Tôi cầu nguyện hăng hái, vì sống chết do lời cầu nguyện đó - mà thiệt đúng như vậy. Trong cuộc tra cứu tâm lý những nhân vật hiện tại và quá khứ của Hoa Kỳ; tôi may mắn gặp được nhiều người đã biết cách "chuyển bại thành thắng". Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập.
Ông nói: "Dần dà, mỗi người sẽ phải trả nợ những hành động vô luân thường đạo lý mà y đã phạm. Thiệt vậy, nước đó chẳng dùng xay lúa mà cũng chẳng dùng xẻ cây được. Rồi chẳng để ông viện cớ công việc bận bịu, tôi khyên ông chỉ việc nằm nghỉ trên ghế ngựa tại văn phòng trong những cuộc hội nghị hằng ngày với những nhà dàn cảnh.
Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi. Bà coi chi nhánh Phụ nữ ở viện Bảo hiểm nhân mạng tại Nữu Ước. Lúc ấy bà đã bị bệnh đau tim hơn một năm rồi.
Nhưng hai tuần tôi chỉ ăn bánh và uống nước lạnh. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông".
Tôi sẽ an phận về gia đình, công việc và số mạng. Tôi đã học được phương pháp giữ cho khỏi ưu tư. Tôi bảo họ: "Bệnh ông có thể hết được nếu ông theo đúng phương sách trong hai tuần: ông ráng mỗi ngày nghĩ cách làm vui lòng một người khác".
Ông rán nâng cao tinh thần họ, và sắp bị mổ mắt, ông biết trước sẽ đau đớn lắm, nhưng ông rán nhớ rằng ông hãy còn sung sướng nhiều. Đúng như lời Tennyson đã nói khi bạn thân nhất của ông là Arthur Hallam qua đời: "Tôi phải cắm đầu làm việc, không thì thất vọng cũng giết tôi thôi". Amar Schinfield nói trong mỗi nhiễm sắc thể chứa từ vài chục đến vài trăm "nhân" mà mỗi "nhân" có thể thay đổi cả đời sống của một người.
Ông George Rona đến chỗ hẹn và được nhận vào làm. Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Bảy mươi năm sau, Henry Morgenthau, giám đốc quốc khố trong nội các của Tổng thống Franklin D.
Báo chí cũng hùa vào công kích nữa. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà". Đừng bắt chước ai cả, tự tìm hiểu và sống theo ý ta, vì "ganh tị là ngu dại" mà "bắt chước là tự tử".
Đã đành, trên kia tôi chỉ kể những ưu tư của tuổi thơ và tuổi xuân, nhưng biết bao lần nỗi lo của người đứng tuổi cũng gần vô lý như vậy. Chúng tôi biết còn có nhiều phần may và theo luật trung bình chúng tôi rất có có hy vọng sống sót được". Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E.
Nhưng hồi ấy ông nghèo tới nỗi phải dùng một cái lẫm chứa cỏ khô làm phòng thí nghiệm. Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh.