Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.
Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.